REVIEW SÁCH: 5cm/s



Một quyển sách đã ngủ quên trong ký ức của tôi, từ rất lâu rồi kể từ khi tôi tìm thấy bộ light novel này khi đang lướt web, một cuốn truyện chứ tuyệt hay nói về một câu thanh niên và mối tình tan vỡ. Câu chuyện được chia làm ba phần, tương đương với ba giai đoạn trong cuộc đời của anh ta, trải dài từ thời thơ ấy đến khi trưởng thành

“The feelings were still fresh as if it all just happened yesterday.”

mọi chuyện bắt đầu với lời hứa đầy ngây thơ từ khi còn thơ bé của 2 nhân vật chính bên cạnh một cái đường ra xe lửa, khi đang nói giữa chừng, chuyến tàu cắt ngang qua, nói trước cho chúng ta về một tương lai đầu ảm đạm của anh bạn nhân vật chính


Phần đầu của hồi một được kể lại thông qua những dòng thư mà họ gửi cho nhau. chúng ta biết được rằng nhân vật chính hiện đang là một học sinh cấp hai, và không còn ở bên cạnh nữ chính nữa vì bố cậu thường xuyên đi công tác và anh bạn này phải đi cùng vì cậu còn quá nhỏ. Nhưng cho đến một ngày, có gì đó đã thôi thúc nhân vật chính đi gặp cô bạn kia, và thế là cậu đặt lịch hẹn, và lên đường, dẫu cho bên ngoài thuyết rơi ngày càng nhiều. Và rồi, điều gì đễn cũng sẽ đến, đã quá giờ hẹn 2 tiếng, và chuyến xe của nhân vật chính đang đi phải dừng lại do tuyết rơi quá dày:

“In the end, the train stood 2 hours motionless in the middle of nowhere.
Every minute seemed like an eternity.
Time felt crept by slowly, with clear malice towards me. All I could do was grip my teeth and try to hold back my tears...
Akari... Please, don't wait for me...
If you'd just go home.”

Đã quá giờ hẹn 4 tiếng khi nhân vật chính bước xuống sân ga nơi điểm hẹn, sẽ là rất bình thường nếu như cô bạn kia không xuất hiện, nhưng rồi, cậu thấy cô ở đó, ngồi thiếp đi bên cạnh chiếc lò sưởi, cậu đánh thức cô dậy, cùng cô ăn cơm, và đi ra khỏi nhà ga trên con đường mòn phủ đầy tuyết trắng, họ đã trao nhau một nụ hôn dưới gốc cây anh đào, trú qua đêm trong một căn nhà gỗ bên vệ đường. Và sáng hôm sau, nhân vật chính rời đi trên chuyến tàu sớm nhất, không biết đó sẽ là lần cuối cùng mình sẽ gặp cô bạn ấy. 

Phần 2 diễn ra sau phần 1 vài năm, khi này anh bạn nhân vật chính của chúng ta đang chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, không biết rằng có một người con gái đang thầm thích mình. Cậu cùng với cô ấy, nhày ngày đều bên cạnh nhau, chia sẽ những buồn vui, tuy vui vẻ là thế, hòa đồng là thế, nhưng cô bạn ấy vẫn luôn biết rằng, anh ta đã luôn hướng tâm hồn của mình về nơi khác từ rất lâu rồi. Cô bạn này đã giấu lại những cảm xúc của mình, để rồi bật khóc trong đêm tối cùng nỗi buồn tủi và sự tuyệt vọng cùng cực.

“I see why now Tohno-kun is different from the others. Like the rocket shooting off into space, on the loneliest journey to the far end of the solar system. Because he's always looking at something beyond me. He can never see me. I cried myself to sleep, thinking of him.”
Phần 3 tua dòng thời gian đi thêm vài mươi năm sau, nhân vật chính thức dậy, trên tay cầm lá thư của cô bạn ở phần 2. Đã bao lâu rồi kể từ khi anh viết những bức thư tay ấy, nhân vật chính của chúng ta đã dành hết cả thanh xuân của mình vào công việc, có quyền cao chức trọng, nhưng anh ta biết giới hạn của mình, và đã nghỉ việc. Đột nhiên, câu chuyện xoay về lời thoại của cô bạn nữ chính ở đầu phim:

“Yesterday, I had a dream... A dream I have had since long ago. In that dream, we had yet to turn 13. We were in a vast countryside, completely covered with snow. The lights of the houses extended far into the distance, a dazzling sight. We walked on the thick caprpet of fresh snow, but did not leave any footprints. And like that... 'Someday we will be able to watch the cherry blossoms together again'. Both of us, without any doubt... That's what we thought.”

Như vậy, tất cả những hồi ức, những kỉ niệm đẹp đẽ lúc đó, tất cả chúng đã bị lãng quên bởi những lo toan, bộn bề cuộc sống. Nữ chính đã có một người khác để chăm sóc cho cô ta. Cô bắt chuyến xe lên thành phố, tình cờ đi ngang qua nhân vật chính và toa tàu cắt qua.

Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này 1 lần, và xem cả phim, chúng đều để lại cho tôi một ấn tượng khó tả, có niềm vui, sự hứng thú, hòa vào đó là một chút những nỗi buồn cùng với sự lo lắng? Có lẽ vì đó là một câu chuyện bình thường, có lẽ là hơi tầm thường, nhưng chính vì thế mà nó đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng tôi. Và tôi rút ra được rằng: Hãy yêu đi, hãy làm đi khi còn có thể, hãy để bản thân trải qua mọi thứ, buồn, vui, hi vọng, tuyệt vọng, mong chờ, thất vọng,... Hãy cứ làm hết, trước khi tất cả mọi thứ bị cuốn vào guồng xoay của cơm áo gạo tiền, đừng để đến lúc cuộc sống chỉ là một cái lỗ chứa đầy sự lạnh lẽo, vô hồn. Ngoài ra, hãy luôn sống cho thật tốt, tạo nên những ấn tượng khó phai để không ai quên được mình cả, và phải luôn biết nắm lấy cơ hội của bản thân bằng bất cứ giá nào, đừng để hối hận.

#Tái bút
Đây là trang sách ưa thích nhất của tôi, nằm ở trang kế cuối của bộ tiểu thuyết. Tuy có hơi mờ nhưng đó là nguồn tốt nhất mà tôi tìm được. Nó gây ấn tượng với tôi bởi sự tiếc nuối, hụt hẫng mà nó mang lại, cũng như là trang sách đã gây ấn tượng cho tôi sau khi đọc bộ truyện này

Mới hơn Cũ hơn